Sự nỗ lực của học sinh Momiji

"Có những người đi qua đời mình không ồn ào, nhưng để lại một bài học không thể quên."

Em là một trong số đó. (Câu chuyện có thật 100% về học sinh của Momiji )

Một cậu học trò đến từ Sài Gòn – không bảng thành tích nổi bật, không hồ sơ lấp lánh – chỉ có vài dòng tin nhắn ngắn ngủi gửi cho tôi qua Facebook. Không dài dòng, không trình bày hoa mỹ, em chỉ nói:

“Em muốn đi học, vì em không muốn sống một cuộc đời lặp lại như ba mẹ.”

Chỉ một câu, tôi hiểu:

Đây là một người trẻ đang gõ cửa tương lai bằng tất cả niềm tin và sự khát khao đổi đời.

Từ giây phút ấy, tôi biết:

Em có thể không phải người giỏi nhất, cũng không nhanh nhất, nhưng chắc chắn là người không dễ bỏ cuộc.

Vì gia đình không khá giả, em chọn con đường gian nan nhất: du học báo — chương trình học bổng dành cho những học sinh sẵn sàng dậy từ 1 giờ sáng để đi giao báo, rồi vội vã đến lớp lúc 9 giờ, tối về tiếp tục làm thêm để trang trải cuộc sống, mỗi ngày chỉ có thời gian ngủ vài tiếng...

Không một lần than vãn, khi tôi hỏi công việc vất vả lắm, em chịu được không, em chỉ nói với tôi:

“Chỉ cần được đi học, em chịu được hết.”

Từ đó, em bắt đầu hành trình của mình.

Để tiết kiệm chi phí, em học online với hp rẻ nhất, rồi tự học tiếng Nhật từ con số 0 đến N4 – lặng lẽ, bền bỉ, giữa những đêm Sài Gòn yên ắng. Không đến trung tâm, luôn một mình sau những giờ đi làm mệt mỏi, chỉ có một chiếc điện thoại cũ, vài trang in và một ước mơ chưa từng tắt.

Em nộp hồ sơ xin học bổng báo – một cánh cửa hẹp, chỉ dành cho những người thật sự kiên cường.

Nhưng em trượt.

Phỏng vấn thất bại.

Cánh cửa đầu tiên đóng sập lại.

Với nhiều người, đó là dấu chấm hết. Nhưng em không bỏ cuộc.

Có lúc, em nghĩ đến việc đi xuất khẩu lao động – một con đường dễ hơn, nhanh hơn, và thực tế hơn rất nhiều. Tôi hiểu chứ. Khi cố gắng mãi mà cánh cửa vẫn không mở, ai rồi cũng mỏi mệt.

Nhưng sâu trong ánh mắt em, tôi thấy vẫn còn một phần chưa muốn buông.

Và tôi khuyên em:

Hãy thử một hướng đi khác — du học tiếng 1 năm, rồi chuyển diện đặc định. Khó hơn lúc đầu, nhưng nếu vượt qua, em sẽ có cơ hội vững vàng ở lại, làm việc lâu dài, và sống một cuộc đời khác.

Em im lặng rất lâu, rồi gật đầu.

Ngày em nhận COE – kết quả cuối cùng để chuẩn bị xuất cảnh – đáng ra phải là một ngày hạnh phúc. Nhưng hôm đó, em và mẹ chỉ lặng lẽ ngồi lại để tính toán từng đồng.

Số tiền hai mẹ con dành dụm suốt từ khi em có ý định đi con đường này, số tiền kiếm được từ những buổi làm thêm, gom góp được cũng chưa đủ để đóng nửa năm học phí (tổng học phí 6 tháng và ktx 3 tháng có hơn 100tr chút xíu). Em vẫn còn thiếu hơn 20 triệu.

Tôi nhớ rất rõ lúc ấy, mình đã nghĩ:

“Nếu không giúp em lúc này, có khi em sẽ phải dừng lại. Mà em thì xứng đáng được bước tiếp.”

Tôi cho em mượn. Không vì tiền. Mà vì niềm tin – vào một người trẻ chưa từng bỏ cuộc.

Em sang Nhật. Không than vãn, không kể khó.

Khoảng hai tháng sau khi nhập học, tôi nhận được một tin nhắn:

“Chị ơi, em gửi lại tiền chị giúp em nhé. Em mời chị ly nước.”

(Em gửi dư so với khoản đã mượn.)

“Nếu không có chị, có lẽ em đã không đi được tới đây.”

Tôi nghẹn.

Vì không phải ai cũng nhớ đến ân tình, nhất là khi họ đã ổn.

Rồi một ngày khác, tôi lại nhận được tin:

Em đỗ Đại học Kiến trúc tại Nhật — ngành Mộc.

Từ một cậu học sinh chỉ mong được học tiếng một năm để tìm đường chuyển diện đặc định đi làm, em đã vươn tới một ngành kỹ thuật đặc thù, cạnh tranh và không dễ dàng.

Em đi được đến đây không phải nhờ may mắn.

Mà là nhờ từng bước chân đầy mồ hôi, nước mắt và một ý chí khiến người ta phải cúi đầu kính phục.

Em là lời nhắc cho tôi – và cho rất nhiều người khác – rằng:

Dù xuất phát điểm khiêm tốn, chỉ cần ta không dừng lại, thì con đường luôn mở ra.

Hôm nay, tôi không chỉ nhìn thấy một cậu học trò đã thành công.

Tôi thấy một người trẻ dám đứng lên sau vấp ngã, dám tin vào ước mơ, và dám đi tiếp… ngay cả khi mọi thứ còn mờ mịt.

Tự hào lắm, em ơi.

Tôi tin: Con đường phía trước của em sẽ rực rỡ.

Không chỉ vì em xứng đáng.

Mà vì em đã từng cố gắng đến tận cùng – ngay cả khi chẳng ai nhìn thấy.